Tiếp tục hành trình tại Nghệ An, tập 12 Bố ơi mình đi đâu thế? 2025 đưa các cặp bố con trải nghiệm đặt ống bắt lươn, chế biến món chẻo măng chua đặc sản của người Thái và picnic ruộng đồng.
Lần đầu đặt ống bắt lươn, các bố bối rối, ngỡ đơn giản mà hóa ra không hề dễ
Trên những thửa ruộng mới được cày chuẩn bị cho vụ lúa sắp tới, nơi được gọi là thiên đường của lươn, các bố được bác Leng Keng đưa thử thách đặt ống bắt lươn về làm thức ăn cho các bố con vào ngày hôm sau.
Các bố chăm chú nghe bác nông dân lành nghề bắt lươn giới thiệu về phương pháp đặt ống lươn truyền thống: dùng ống tre, nhồi mồi là ốc đập dập để dụ lươn chui vào vào ban đêm.
Tuy nhiên khi nghe bác Leng Keng thông báo sau khi đặt ống chiều tối nay, sáng mai phải thu hoạch vào lúc 2h00 sáng thì các ông bố liền “mất hứng”. Bố Trung Ruồi thẳng thắn: “Thôi anh ơi bỏ đi”. Còn bố Duy Hưng nhanh trí nghĩ ra lý do để lùi giờ: “Càng để lâu lươn càng ăn no, không ra được đâu.”
Cuối cùng, các bố thống nhất sẽ thu hoạch vào sáng sớm, vừa hợp lý, vừa tránh phá giấc ngủ quen thuộc của người thành phố.
Trong lúc đặt ống, mỗi người một cách: người khéo tay, người cẩn thận, người vẫn còn lóng ngóng. Bố Trung Ruồi lo lắng nếu đặt sai độ sâu, lươn sẽ chết. Bố Hoàng Trung vừa đặt ống lươn vừa cảm thấy chân “buốt buốt”, nghi ngờ bị đỉa cắn, khiến anh phải liên tục kiểm tra ống chân. Không khí tuy không kịch tính nhưng đầy sự quan sát, tính toán, bởi ai cũng muốn buổi thu hoạch hôm sau có kết quả khả quan.
Bố Duy Hưng kỳ vọng lớn, “hy vọng ngày mai được 8 đến 10 cân lươn nhé”, còn bố Trung Ruồi đặt mục tiêu thực tế hơn, “sáng mai có lươn thì em mời bác (bác hướng dẫn) sang ăn bánh mướt súp lươn”.
Sáng sớm thu hoạch, các bố ngỡ ngàng khi nhiều ống có lươn

Dù không phải dậy từ 2h sáng như dự kiến ban đầu, các bố vẫn ra đồng từ rất sớm để kiểm tra ống. Và thật bất ngờ, ngay ống đầu tiên đã có lươn chui vào. Bố Neko Lê hồ hởi: “To nhé, bằng hai ngón tay, đủ nấu cháo rồi đấy.”
Không khí thu hoạch diễn ra trong sự tập trung nhưng đầy phấn khởi. Bố Trung Ruồi giật mình khi thấy đuôi lươn thò ra khỏi ống: “Ối trời ơi, cái đuôi nó thò ra, giật cả mình”. Khi nghe nói có thể có rắn chui vào ống, Trung Ruồi lập tức trở nên cảnh giác, lùi lại và cầm ống ra xa người, một phản ứng khiến khán giả theo dõi không khỏi bật cười.
Tuy là lần đầu trải nghiệm, các ông bố đã thu hoạch được kha khá lươn, đủ để chuẩn bị cho bữa trưa tươm tất. Khi thấy các bố mang về một rổ lươn tươi roi rói, các con không giấu được sự hào hứng. Đặc biệt là bé Dứa, em không sợ lươn chút nào mà còn cầm lên nghịch, khiến bố Trung Ruồi phải thốt lên: “Hôm nay phải dạy cho con phân biệt đâu là lươn, đâu là rắn. Chứ nó mà cầm nhầm con rắn mà bẻ đầu như lươn thì chết mất.”
Các bé trổ tài làm món chẻo măng chua ở tập 12 Bố ơi mình đi đâu thế?
Trong khi các bố tất bật chuẩn bị bữa ăn cho các con, các bé cũng có nhiệm vụ riêng:làm món “chẻo măng chua”, một món chấm dân dã đặc trưng của người Thái, thường ăn kèm với các dưa chuột và cà pháo.
Dưới sự hướng dẫn của người dân địa phương, các con được tự tay thực hiện từ đầu đến cuối, giã từng nguyên liệu, nêm nếm theo khẩu vị. Dù bàn tay nhỏ còn vụng về, các bé vẫn rất chăm chú, từng bước làm theo hướng dẫn. Kết quả là món chẻo hoàn chỉnh, dậy mùi hấp dẫn thành quả từ sự nỗ lực và hứng thú với trải nghiệm mới.
Làm trang sức từ lá cây, bố con cùng nhau sáng tạo, gợi lại ký ức tuổi thơ của nhiều thế hệ
Cùng trong tập 12 Bố ơi mình đi đâu thế? 2025, các con được bố Neko Lê hướng dẫn cách làm vòng cổ, vòng tay từ lá khoai mì (lá sắn), một hoạt động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa. Những chiếc vòng mộc mạc, được tỉ mỉ tạo hình bằng tay, không chỉ là món quà bất ngờ mà các bé dành tặng cho bố mình, mà còn mang theo hơi thở tuổi thơ của nhiều thế hệ.
Từng bước một, bố Neko Lê kiên nhẫn chỉ cho các bé cách tước lá, tạo hình để hoàn thành những món trang sức đơn giản nhưng khéo léo.

Dù lần đầu tiếp xúc với kiểu đồ chơi tự chế này, các bé tỏ ra rất thích thú. Những bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi làm theo, thỉnh thoảng dừng lại để chỉnh sửa, hỏi lại cách làm vô cùng đáng yêu.
MinHee và Dứa là hai bạn nhỏ nhanh nhẹn nhất, đã hoàn thiện chiếc vòng cổ và tự tay đeo lên cổ cho bố, món quà nhỏ nhưng khiến các ông bố không khỏi bất ngờ và xúc động.
Điều đặc biệt ở hoạt động này là sự gợi nhớ về một thời tuổi thơ đã qua. Trước khi có những món đồ chơi hiện đại, dùng lá cây làm đồ chơi, làm trang sức là cách chơi quen thuộc của trẻ em vùng quê, hay thậm chí cả những bạn nhỏ thành thị trong những chuyến về quê nghỉ hè. Cách chơi này tuy giản dị nhưng giúp trẻ phát triển sự sáng tạo, khéo léo và kết nối với thiên nhiên một cách tự nhiên nhất. Từ những chiếc nhẫn lá dừa, kiếm lá chuối cho đến vòng tay lá sắn, tất cả đều được tạo nên từ trí tưởng tượng và sự khéo léo của trẻ em thời chưa có đồ chơi điện tử.
Bằng việc tái hiện lại trò chơi này trong một hoạt động giữa bố và con, chương trình không chỉ mang đến sự tương tác gần gũi giữa các thành viên, mà còn khơi gợi một mảng ký ức tập thể, nơi những trò chơi đơn sơ lại mang theo niềm vui nguyên bản nhất.
Một buổi trà chiều đúng nghĩa “chill” giữa thiên nhiên đồng quê

Sau một buổi sáng bận rộn với các hoạt động, các cặp bố con cùng ngồi lại bên nhau trên những tấm thảm trải ngoài đồng, nơi gió thổi nhè nhẹ, không khí trong lành, phía xa là cánh đồng đang vào vụ mới.
Không có bàn ghế kiểu cách, không có tiệc buffet hoành tráng, buổi picnic cây nhà lá vườn này chỉ đơn giản là những ly trà, ít bánh trái và cả những câu chuyện vui nhộn được chia sẻ sau một ngày lao động cùng nhau. Chính sự tối giản ấy lại làm nên điểm nhấn thú vị. Ở đó, mỗi thành viên được thư giãn, quan sát và kết nối với người thân theo cách rất tự nhiên.
Chơi đoán ý đồng đội, Neko Lê & Audi “chơi bằng mắt” giành chiến thắng tuyệt đối
Trước buổi trà chiều, các bố con được tham gia từ trò chơi tập thể mang tên “Đoán ý đồng đội”. Trò chơi yêu cầu các cặp bố con sẽ phải cùng gọi tên một con vật trong rất nhiều hình ảnh con vật, món ăn mà chương trình đưa ra. Đội nào càng nhiều lần trùng khớp câu trả lời, càng có cơ hội giành chiến thắng.
Trò chơi tưởng đơn giản nhưng đòi hỏi sự ăn ý cao giữa hai thế hệ. Mỗi cặp bố con đều có cách “bắt sóng” riêng, từ đoán tâm lý, nhớ thói quen, đến may rủi. Và nổi bật nhất trong phần này chính là bố Neko Lê và bé Audi, cặp bố con phối hợp “out trình” đến bất ngờ.

Ngay từ vòng đầu tiên, hai bố con đã thống nhất một chiến thuật “đặc biệt” là chơi bằng mắt: thay vì nói nhiều, hai người nhìn nhau thật lâu trước khi đưa ra câu trả lời, như thể đã đọc được ý nghĩ của nhau. Kết quả, họ trùng khớp tất cả các đáp án, một sự ăn ý khiến cả đoàn trầm trồ. Cả hai trở thành đội chiến thắng chung cuộc trong tiếng vỗ tay và sự ngưỡng mộ của các đội còn lại.
Không khí buổi chơi vui vẻ nhưng không ồn ào, đúng tinh thần của một buổi picnic thảnh thơi, nơi niềm vui đến từ những tương tác thật sự, chứ không cần thiết bị hay đạo cụ cầu kỳ nào.
Qua hoạt động tưởng như nhỏ bé này, chương trình đã gửi gắm một thông điệp gần gũi nhưng sâu sắc: không cần phải đến những nơi đông đúc, hiện đại hay đắt đỏ, chỉ cần có mặt bên nhau, bố và con, gia đình và thiên nhiên thì ở bất kỳ đâu cũng có thể trở thành nơi lưu giữ ký ức đẹp.