Khi tập cuối của bộ phim Sinh Vạn Vật khép lại, khán giả như vỡ òa trong dòng nước mắt. Bộ phim vốn đã nắm tay khán giả đi qua biết bao chông gai, thăng trầm của một thôn Thiên Ngưu Miếu ở tỉnh Sơn Đông, nay lại gieo thêm một nhát dao cuối cùng vào trái tim người xem với sự ra đi của từng nhân vật. Không ít người thú nhận rằng họ phải dùng đến cả hộp khăn giấy mới có thể đi hết chặng đường cuối cùng này.
Dương Mịch gây xúc động trong tạo hình tuổi già ở tập cuối bộ phim Sinh Vạn Vật

Hai mươi năm trước, Ninh Học Tường từng vì chấp niệm với đất mà để con gái rơi vào tay thổ phỉ. Hai mươi năm sau, cũng chính ông lại là người run run đặt chùm chìa khóa vào tay Tú Tú, nghẹn ngào nói: “Cha muốn hiến đất, hiến đất. Cha để lại cho con 15 mẫu đất, là 15 mẫu đất cạnh giếng gầu phía Tây thôn. Con thay cha, giao cho chính phủ Dân Chủ đi.” Khoảnh khắc ấy, đất đai không còn là gánh nặng và rào cản tâm lý, mà trở thành sợi dây hòa giải tình cha con. Một lời xin lỗi muộn màng, một vòng tay tha thứ, đã hóa giải bao mâu thuẫn tưởng chừng không thể hàn gắn giữa Tú Tú và người cha.

Phong Đại Cước, người đàn ông nhỏ bé với tấm lòng lớn, anh là ân nhân cứu mạng, là bờ vai để Tú Tú nương tựa, cũng là đội trưởng đội sản xuất thương dân, kiên cường và quả cảm. Tháng 9 năm 1964, khi lũ lớn ập đến, anh vẫn lao vào mưa gió để giữ đê, bảo vệ con đập, đồng ruộng, bảo vệ mùa màng, và rồi vĩnh viễn nằm lại nơi dòng nước lũ hung hãn. “Hôm đó Đại Cước nhà tôi đi, và không bao giờ quay lại nữa.” Cái chết của anh như ngọn gió xé toạc màn đêm, để lại trong lòng người xem một nỗi thương tiếc khôn nguôi.

Phí Văn Điển cống hiến cả cuộc đời cho lý tưởng, kết thúc bằng sự hy sinh xứng đáng của một anh hùng. Chị dâu Phí vì chấp niệm quá lớn của bản thân và gia tộc mà trở nên uất hận, u ám. Bà không chấp nhận Tô Tô sinh con và ở bên người khác sau khi em mình hy sinh. Cuối cùng, bà đã đầu độc Tô Tô và Quách Lưng Rùa trong bữa cơm cuối cùng trước khi họ rời đi, rồi cũng tự sát bằng việc đầu đọc chính mình. Ba mạng người để lại trong chính ngôi nhà họ Phí.
Phong Nị Vị, kẻ phản bội quê hương, cuối cùng cũng phải trả giá như một quy luật nhân quả nghiệt ngã.

Tú Tú, từ vị tiểu thư cành vàng lá ngọc, trở thành người phụ nữ lam lũ. Cô vừa nuôi con vừa tham gia kháng chiến. Dẫu cuộc đời cô đầy mất mát, nhưng trái tim ấy vẫn sáng như ngọn đèn, soi rọi niềm tin cho cả gia đình.
Tú Tú chính là linh hồn của bộ phim Sinh Vạn Vật, biểu tượng cho nghị lực bất khuất của người phụ nữ trong bão tố thời cuộc. Khác với nguyên tác nơi Tú Tú mắc chứng đãng trí khi về già và quên mất Đại Cước, ở phiên bản trong phim, cô vẫn nhớ rõ từng ký ức về anh.

Sau này, khi về già, thôn Thiên Ngưu Miếu được bảo tồn rất tốt, được dùng làm bảo tàng dân gian, bảo vật Thiên Ngưu được các nhà khoa học từ viện Khoa học Trung Quốc giám định là thiên thạch ngàn năm tuổi. Đây là nhân chứng thầm lặng cho bao thế hệ ở thôn Thiên Ngưu Miếu. Nó đứng đó, bất biến giữa dòng chảy thời gian, khép lại một vòng tròn trọn vẹn của lịch sử và ký ức.
Kỷ niệm 60 năm thành lập Đảng Cộng sản Trung Quốc, Tú Tú tuổi xế chiều đã mua vé về lại nơi xưa, ngắm nhìn một lần cuối. Ở tập cuối Sinh Vạn Vật, hình ảnh Dương Mịch trong vai bà cụ khiến khán giả rơi nước mắt vì xúc động. Đôi tay già nua, ánh mắt kém, nhưng vẫn có thể nhớ rõ con đường lát gạch xanh trong sân, ngửi thấy mùi trâu bò hoà lẫn với mùi cỏ xanh mỗi chiều chiều. Nhìn Dương Mịch, khán giả cảm giác như cũng đã trải qua một cuộc đời như cô.

Ngôi nhà từng chan chứa tiếng cười, nay chỉ còn là khu tham quan vắng lặng. Trở lại nơi ấy, Tú Tú mang theo cả vòng đời kỷ niệm, nơi lưu giữ bóng dáng người thân và tình cảm sâu nặng của một đời. Cánh cửa khóa kín rồi mở ra, từng khung cảnh hiện về như thước phim quay chậm: tiếng mẹ gọi, tiếng cha mẹ chồng, tiếng em gái,… những người thân đã mãi đi xa, tất cả vẫn nguyên vẹn trong tâm trí cô. Cô cảm thấy mãn nguyện vì dưới suối vàng họ hoàn thành tâm nguyện và sống rất tốt.
Đợi mãi, cô đã thấy bóng hình đó. Tú Tú nghẹn ngào nhìn thấy Đại Cước của cô. Người đàn ông vẫn dịu dàng như thuở ban đầu, trở lại để nắm tay cô đi qua cánh đồng lúa vàng. Điều lay động lòng người nhất chính là hình ảnh Đại Cước trong ký ức của Tú Tú, mãi mãi trẻ trung với nụ cười trong sáng không đổi thay, dịu dàng đưa tay ra đón lấy cô.
Đại Cước không hề bận tâm rằng cô đã già đi, chỉ một lòng muốn nắm tay, dìu dắt cô bước vào miền bình yên. Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, đôi bước chân nhẹ như gió, phía trước là cánh đồng lúa vàng rực, dâng tặng cho tất cả những người nông dân. Đó cũng là giấc mơ giản dị và vĩnh hằng, nơi tình yêu, đất và người cùng hòa vào nhau.
Ở tập cuối Sinh Vạn Vật, Tú Tú cuối cùng đã đợi được người mình mong chờ, khép lại câu chuyện thuộc về riêng cô. Một đoạn kết buồn nhưng đẹp, khép lại câu chuyện đời người, mở ra sự bất diệt của đất và ký ức.
Khán giả sống qua một cuộc đời tròn vẹn cùng Tú Tú

Khoảnh khắc hồi quang phản chiếu của Tú Tú trong tập cuối Sinh Vạn Vật chính là hình ảnh đắt giá nhất của toàn bộ bộ phim. Những kỷ niệm cũ, những khung cảnh tưởng đã phai mờ, nay bỗng hiện lên rõ ràng như mới hôm qua.
Qua màn trình diễn của Dương Mịch, khán giả dường như có thể tưởng tượng họ trong vài năm tới ra sao, và khi già đi họ sẽ như thế nào. Nghe tiếng gọi thân quen, thấy ánh mắt dịu dàng, và cảm nhận hơi ấm của bàn tay từng nắm lấy tay mình trong những ngày tháng xưa. Đó là một sự đoàn tụ đẹp đẽ. Một vòng tròn khép lại trong bình yên, nơi những linh hồn gặp lại nhau giữa cánh đồng ký ức vàng óng. Ra đi, không phải trong cô đơn, mà trong tình yêu bất diệt vẫn chờ đợi nơi bên kia cánh cửa.

Sự đồng cảm sâu sắc và khả năng diễn xuất nhập tâm tốt của Âu Hào và Dương Mịch đã giúp cho người xem như cũng sống qua một cuộc đời mãn nguyện và ý nghĩa như vậy. Cả hai truyền tải thông điệp rằng tình yêu không phải lúc nào cũng chỉ có lời mật ngọt. Khi cả hai cùng nhau cắm rễ xuống đất, chờ ngày nảy mầm, tâm hồn sẽ luôn yên vui, bình yên và thăng hoa.
Dù đời người có kết thúc, nhưng câu chuyện của mảnh đất thì vẫn tiếp tục, bởi đất sinh ra vạn vật, nuôi dưỡng và truyền nối sự sống bất tận.
“Đất âm thầm lặng lẽ. Dù tôi hận nó hay yêu nó, nó vẫn lặng lẽ mọc hoa màu, nuôi dưỡng chúng tôi, nuôi dưỡng vạn vật. Mãi đến muôn đời, không ngừng sinh sôi.”
Sinh Vạn Vật không xây dựng những đại anh hùng hào nhoáng, mà tái hiện những con người nhỏ bé, sống và yêu hết mình, chiến đấu và hy sinh trên chính mảnh đất quê hương. Họ gắn bó với đất, rồi ngã xuống cũng vì đất, nằm trong đất.
Thửa ruộng bỏ trống, khói bếp không còn vờn quanh căn nhà mỗi buổi sớm, không còn tiếng bàn mùa màng vào chiều muộn, không còn đồng ruộng được vun trồng bởi những đôi tay lam lũ. Thế nhưng, chẳng có gì mất đi, hạt giống mà họ gieo, đã lặng lẽ rơi vào lòng ta. Cái chết của Phong Đại Cước, nụ cười tươi của người anh trai, giọt nước mắt của Tú Tú, và lời hiến đất của Ninh Học Tường, tất cả hòa thành một bản nhạc bi thương, khắc sâu vào ký ức khán giả.
Một bộ phim hay cũng như vậy, thật ra chẳng bao giờ kết thúc. Nó vẫn sống, vẫn nảy mầm trong ký ức mỗi người, như chính cái tên: Sinh Vạn Vật.
